Chương 19

Người Ta Yêu Là Chiến Thần

blackrosewinwin

10.035 chữ

10-07-2023

Có Chiến Thần bên cạnh khiến cho Mộ Khanh Trần hoàn toàn dựa dẫm vào y ngủ say đến nỗi không biết được trong khi mình ngủ đã có một vài kẻ đang đi săn trong rừng, phát hiện ra Mộ Khanh Trần giống hình được dán trên cáo thị của Ma Thần Cung. Cả bọn bèn xúm lại với ý đồ bắt Mộ Khanh Trần về lãnh thưởng. Nhưng Chiến Thần dù mất hết thần lực nhưng bằng công phu bình thường của mình vẫn đánh cho bọn chúng tan tác. Sau khi bọn chúng chạy mất Chiến Thần bèn gọi Mộ Khanh Trần thức dậy.

"Khanh Trần!"

Sau khi lắc nhẹ bả vai y, Mộ Khanh Trần đã hoàn toàn tỉnh giấc.

"Chúng ta đã bị phát hiện. Phải nhanh chóng rời khỏi đây ngay."

Nghe Chiến Thần nói thế Mộ Khanh Trần đã khôi phục khỏi trạng thái ngái ngủ. Nhưng khi nhìn xung quanh y lại bàng hoàng phát hiện đã có một trận chiến xảy ra.

"Ngươi vừa mới đánh nhau?"

Y nhìn Chiến Thần đang lấy áo mình khỏi đám lá sau đó phủi nhẹ rồi từ tốn khoát lên người.

"Uh!"

Mộ Khanh Trần hết hồn trách cứ Chiến Thần.

"Sao không gọi ta dậy, ngươi hiện tại đã mất hết thần lực không thể mạo hiểm như thế được."

"Yên tâm. Bọn chúng chỉ là người bình thường, ta dư sức đối phó."

Nghe Chiến Thần trả lời một cách thoải mái như thế, tâm trạng đang căng thẳng của Mộ Khanh Trần lập tức thả lỏng. Nhưng còn chưa định thần đã trông thấy một vết chém cạn trên cổ y.

"Bị thương như thế này mà còn dám nói không sao!"

Trông thấy ánh mắt Mộ Khanh Trần nhìn đến cổ mình, Chiến Thần lúc này mới cảm giác được hình như cũng hơi đau. Y bèn đưa tay quẹt lấy vết thương trên cổ mình. Mộ Khanh Trần móc trong ngực ra một lọ thuốc trị thương. Trước khi Phụng Miên đi có đưa cho Mộ Khanh Trần rất nhiều lọ thuốc dùng để trị thương. Y mở nắp ra, mùi hương ngai ngái từ lọ thuốc bay ra ngoài thành công làm cho Chiến Thần đánh một cái "Ắt xì" thật to. Trông thấy Chiến Thần bị thương như thế Mộ Khanh Trần bỗng nhiên thấy thật tức giận. Nhưng tiếng "Ắt xì" của y đã thành công làm cơn giận trong lòng Mộ Khanh Trần bay đi mất.

"Thật hết cách với ngươi."

Sau khi nhón chân lên một lúc vẫn không thể bôi được thuốc cho Chiến Thần. Mộ Khanh Trần bèn nhìn y ra lệnh.

"Ngồi xuống!"

Vậy mà Chiến Thần vẫn rất nghe lời mà ngồi xuống. Lúc này Mộ Khanh Trần mới nhìn rõ vết thương trên cổ Chiến Thần. Đây đâu phải là chút vết thương nhỏ. Nó chính là cái rãnh sâu do một thanh đao bén tạo thành. Vì thời tiết khá lạnh nên máu từ miệng vết thương đã gần như biến thành màu đen.

"Ngươi thật không biết thương tiếc bản thân mình!"

Mộ Khanh Trần vừa bôi thuốc vừa càu nhàu. Toàn bộ sự tập trung của y đều đặt lên vết thương trên cổ Chiến Thần. Mà không biết rằng khi y đang dùng tư thế khom người bôi thuốc cho hắn, có một lọn tóc của đã không an phận mà rơi qua đầu vai Mộ Khanh Trần. Nó lại đang đong đưa trước mặt Chiến Thần. Chiến Thần bèn dùng tay tóm lấy lọn tóc của Mộ Khanh Trần đưa đến trước mũi mình.

Thật là thơm!

Mộ Khanh Trần vẫn đang không ngừng nói. Đến khi bên tai không nghe thấy tiếng trả lời, động tác bôi thuốc bèn dừng lại. Y ngoảnh mặt nhìn Chiến Thần đã thấy hắn đang hít hà lọn tóc của mình.

"Ngươi!"

Nghe tiếng nói của Mộ Khanh Trần, Chiến Thần giật mình lập tức thả lọn tóc kia ra.

"Ta!"

Hai người ấp úng nhìn nhau.

"Cái kia...ngươi. . ."

Chiến Thần rất thích trông thấy bộ dáng lúng túng của Mộ Khanh Trần. Nghe y lúng túng mãi không tròn câu hắn bèn rắp tâm trêu ghẹo.

"Cái kia. . . như thế nào?"

Vừa nói hắn vừa tiến tới một bước. Mỗi khi chân Chiến Thần tiến tới là lúc Mộ Khanh Trần thụt lùi về phía sau. Lùi mãi đến khi lưng y đã đập vào thân cây. Hết đường Mộ Khanh Trần mới dừng lại. Mặt đỏ tai hồng nhìn Chiến Thần.

"Ngươi. . . đừng đến đây!"

Rõ ràng là bộ dáng của một thư sinh chân yếu tay mềm. Đâu giống kiểu con hồ ly đội lốt cừu mà Lục Ly đã hình dung về Mộ Khanh Trần. Chiến Thần đã áp sát vào người Mộ Khanh Trần. Hắn dùng tay chống vào thân cây giam Mộ Khanh Trần vào giữa. Chiến Thần ghé sát vào tai Mộ Khanh Trần nói khẽ.

"Tại sao ta lại không được đến đây."

Nói xong hắn còn cố tình trêu ghẹo mà khom người ghé sát vào mặt Mộ Khanh Trần. Tưởng là trêu ghẹo Mộ Khanh Trần ai có ngờ đâu khi nhìn mặt Mộ Khanh Trần hắn trông thấy rõ hình ảnh mình trong đôi mắt đang hốt hoảng mở to kia. Sau đó là đến sóng mũi cao thẳng. Cuối cùng khi trông thấy bờ môi đỏ mọng đang mấp máy. Trong đầu y giống như nghe thấy một tiếng nổ lớn. Toàn bộ mất đã mất kiểm soát. Mộ Khanh Trần bị giam trong vòng tay Chiến Thần. Bị đôi mắt chứa hàng vạn ngôi sao của hắn nhìn chăm chú vào mình. Y trông thấy ánh mắt kia chuyển từ trên mắt đến mũi mình. Sau khi đến môi của y thì dừng lại thật lâu.

Khi Chiến Thần ngước lên nhìn Mộ Khanh Trần lần nữa y trông thấy đôi mắt đang chứa ngàn vì sao đó bỗng chốc hơi tối đi. Lòng Mộ Khanh Trần "lộp bộp". Trái tim từ nãy giờ treo trên cổ họng đã lập tức rớt xuống đất.

Xong rồi!

Mộ Khanh Trần chỉ kịp nghĩ ra hai chữ đó. Cánh môi đã bị xâm chiếm. Chiến Thần hôn y một cách mạnh mẽ chiếm đoạt. Không giống như nụ hôn của Bạch Ức Quân. Hắn tấn công thần tốc chiếm lĩnh mọi nơi trong miệng Mộ Khanh Trần. Như còn chưa thấy đủ Chiến Thần còn ngậm lấy cánh môi của Mộ Khanh Trần như đang ăn một viên kẹo ngon nhất trần đời.

Ngay khi môi Chiến Thần hạ xuống Mộ Khanh Trần đã dùng tay đẩy y ra. Nhưng y giống như tường đồng vách sắt không thể xoay chuyển. Không những thế y còn bắt lấy hai tay Mộ Khanh Trần khóa chặt chúng trên cao.

"Đừng!"

Mà tiếng nói của Mộ Khanh Trần phát ra lại giống như tiếng rêи ɾỉ kíƈɦ ŧɦíƈɦ máu trong người Chiến Thần lại sôi sùng sục. Nụ hôn càng cuồng dã hơn, nó mang đầy tính xâm lược, chiếm hữu. Nhưng sau một khắc bị tấn công bất ngờ Mộ Khanh Trần đã giãy giụa thoát ra. Y thở hổn hển, bờ môi vì được hôn mà sưng đỏ. Ngón tay y rung rung chỉ vào mặt Chiến Thần.

"Ngươi dám!"

Trông thấy lửa giận đã cháy ngùn ngụt trong mắt Mộ Khanh Trần. Chiến Thần lúc này đã lấy lại lý trí. Hắn hấp tấp bước tới muốn giải thích với Mộ Khanh Trần.

"Khanh Trần! đừng giận nghe ta nói!"

Nhưng khi thấy bước chân của y Mộ Khanh Trần đã bay về sau cách hắn một đoạn khá xa.

"Đừng đến gần ta!"

Chiến Thần rũ tay im lặng khổ sở nhìn Mộ Khanh Trần. Mà Mộ Khanh Trần trong cơn tức giận ngập tràn đã chửi mắng Chiến Thần không thương tiếc.

"Ta tưởng ngươi là người quân tử nên không hề đề phòng. Ai ngờ ngươi lại lợi dụng ta như vậy. Uổng cho ta trước đây còn thấy ngươi giống sư phụ của mình. Ta sai rồi. Ngươi chỉ là một kẻ đê tiện không đáng được sánh ngang hàng với sư phụ ta."

Sau khi tuôn một tràng mắng chửi. Mộ Khanh Trần bèn dứt khoát biến mất để lại Chiến Thần đang hối hận ngập tràn đứng đó như bức tượng. Dư âm ngọt ngào vẫn đọng trong khoang miệng, mà người đã giận giữ rời đi. Chiến Thần tát lên má mình một cái thật mạnh.

Má lập tức sưng đỏ.

Như vẫn chưa hài lòng hắn còn tự sỉ vả mình.

Đáng đời ngươi lắm. Ngươi là một kẻ không có liêm sĩ. Đường đường là một Chiến Thần lại đi cưỡng hôn người ta như thế, thật là mất mặt.

Chiến Thần không nhớ mình tên gì. Nhưng vẫn biết mình là chiến thần của thiên tộc. Sau một trận chiến hắn đã ngủ rất lâu. Hắn chỉ giật mình tỉnh giấc khi nghe có tiếng gọi mơ hồ bên tai mình. Nhưng khi mở mắt ra tiếng nói đó đã hoàn toàn biến mất. Xương cốt vì đã nằm lâu mà phát ra tiếng lốp cốp khi hắn di chuyển. Hắn vẫn nhớ rõ khu rừng này. Từng nhành cây ngọn cỏ đều do tự tay hắn trồng. Mà hắn càng ngạc nhiên hơn khi Tử La vẫn còn chờ hắn ở đây.

Còn nhớ năm hắn ba vạn tuổi, trên đường đi xuống Cửu U hắn đã cứu được Tử La. Khi ấy Tử La chỉ là một con bướm tím chưa có linh tính. Nó bị một con chim tha về tổ làm thức ăn. Trên đường đi thế nào lại đánh rớt nó xuống đất. Chiến Thần vừa vặn nhặt được. Nó đã bị mỏ chim làm lủng mất một lỗ trên cánh. Không hiểu thế nào Chiến Thần lại cảm thấy nó đáng thương bèn đem về thả nó vào cánh rừng này. Vậy mà nó đã theo hắn đến tận bây giờ. Trông thấy hắn sống lại Tử La rất vui. Bay tới bay lui xung quanh, còn líu ríu kể chuyện cho hắn nghe. Cỏ cây từ khi hắn nằm xuống đều héo rũ chẳng buồn nở hoa, thế mà hắn vừa sống lại cả khu vườn lại ngập tràn sinh khí. Hoa cỏ cây lá giống như vui mừng mà chào đón hắn.

Trong khu rừng tràn đầy linh khí này vậy mà lại xuất hiện một người bình thường. Vừa nhìn y Chiến Thần đã phát hiện y chỉ là thần hồn trong giấc mơ đã vô tình du đãng đến đây. Nhưng cảm giác nhận ra y quen thuộc đến nỗi Chiến Thần phải ngăn lại mong muốn được đến gần mà ôm chầm lấy y.

Xưa nay cả tam giới đều biết hắn là một chiến thần máu lạnh. Không thân thiện với ai, cũng chẳng bao giờ muốn kề cận người nào. Vậy mà hắn lại nảy sinh cảm giác khác lạ khi ở bên Mộ Khanh Trần. Tử La lại quấn quýt Mộ Khanh Trần như thế.

Đêm đó khi Mộ Khanh Trần nằm trong lòng hắn khóc nức nở gọi hắn là "sư phụ", trái tim lạnh giá bao năm bỗng chốc trở nên mềm mại. Hắn chưa từng dịu dàng đối xử với ai giống như với Mộ Khanh Trần. Hắn còn quyết định đi theo bảo vệ Mộ Khanh Trần không để y bị ức hiếp nữa. Nhưng khi nãy chính hắn lại là người ức hiếp y. Bởi vì đôi mắt Mộ Khanh Trần quá đẹp, hay vì đôi môi y quá ngọt ngào. Chính Chiến Thần cũng không biết nữa. Hắn chỉ muốn được chạm vào đôi môi no đủ đó hôn đến khi y mềm nhũn trong lòng mình mới thôi.

"Chát!"

Hắn lại tiếp tục tát vào má mình. Tát đến cái thứ ba hắn mới nhớ ra một chuyện quan trọng. Năm hắn năm vạn tuổi đã được phong làm Chiến Thần. Do đó cơ thể hắn là bất diệt không có máu thịt nên khi bị thương đều có thể tự mình lành lại. Thế mà hôm nay hắn lại bị chảy máu. Tay hắn lần mò đến vết thương trên cổ mình mà Mộ Khanh Trần đã kịp bôi thuốc. Mùi thuốc dính vào tay tiếp tục làm cho hắn ắt xì thật lớn. Đám người bị hắn đánh đã trở lại, còn kéo theo một kẻ khác.

Một đám tàn binh bại tướng hắn đã cố tình tha cho lại tưởng tìm được cứu tinh. Thật là!

Hắn xưa nay rất kiệm lời. Chẳng nói chẳng rằng đá cho một tên đứng gần nhất bay xa cả trượng. Đám tàn binh đã có kinh nghiệm bị đánh một lần đều thụt lùi về phía sau. Hiện tại chỉ còn tên mới đến vẫn án binh bất động mà đứng im đó.

Hắn im lặng quan sát Chiến Thần giống như dã thú đang quan sát con mồi.

"Ngươi là ai?"

"Ngươi không xứng biết tên của ta!"

Sau hai câu chào hỏi. Cả hai đã bắt đầu thật sự đánh nhau.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!